Nào là vô tâm, sống vị kỉ, ko biết quan tâm tới gđ. Và họ quyết chí để khiến đàn ông thay đổi, với hi vọng, anh ta sẽ khác, sẽ thay tính đổi nết, sẽ tích cực hơn. Rồi họ lại ca cẩm, vẫn sẽ than vãn như chưa từng có chuyện thay đổi…
Có lần, bà chị tôi phàn nàn, khóc lóc vì chồng quá vô tâm vô tình, hầu như lạnh lùng gì tới vợ. nhiều ngày lễ, ngày tết cũng không biết tặng quà cho vợ. Đối nhân xử thế với các thành viên trong gia đình vợ cũng ko bằng g.đình nội. nhiều khi muốn về quê chơi với cha mẹ đẻ cũng phải cầu cạnh chồng. đời sống - sinh hoạt những khi cảm thấy bế tắc, chán ngấy cực kỳ.
Chị suốt ngày khóc lóc vì nay chồng vô tâm vô tính, mai chồng vô tính, và mỗi lần như vậy, chị đều gọi cho tôi. Tôi như vị cứu tinh của chị nhưng mà cũng chỉ biết cổ vũ bằng những lời hay ý đẹp cho chị yên lòng. Chứ tôi hiểu, chẳng có cách nào khiến chị cải gây được con trai, được chồng.
Thân làm nữ giới, cả ngày tới công sở, tối về chuyên dụng cho chồng con lại còn suốt ngày phải nghĩ suy về cuộc sống vợ chồng, không thể một ngày thanh nhàn, chỉ làm tội nghiệp mình. (Ảnh minh họa)
Tôi cũng từng rơi vào trường hợp như chị, cũng từng sống dở chết dở với người đàn ông vô tâm vô tình, chẳng lo ngại gì cho vợ con. lúc ban đầu cũng khóc lóc, cũng chết mệt ngao ngán, thậm chí còn muốn bỏ chồng. thế nhưng rồi tôi thấy được, nữ giới dù có cố gắng thế nào cũng không được thay đổi được con giai. Vì bản tính của họ là như vậy rồi. thỉnh thoảng, nói quá những, họ sẽ nghĩ tích cực mà làm cho chúng ta vui một đôi lần, tuy nhiên rồi lại 'ngựa quen đường cũ'. Anh ấy lại chứng nào tật đó, chẳng đổi thay chút nào. Nói thì thay đổi được thời nay, ngày mai, ko nói thì lai đâu hoàn đấy. Nghĩ cũng chán…
Thân làm nữ giới, cả ngày đi làm, tối về dùng cho chồng con lại còn suốt ngày phải nghĩ suy về đời sống - sinh hoạt vợ chồng, chưa thể một ngày thảnh thơi, chỉ làm tội nghiệp mình. Mà suy cho cùng, con trai họ có hiểu cho người phụ nữ đâu? Họ nghĩ, chuyện tặng quà, chuyện quan tâm như vậy chẳng có nghĩa lý gì, và dù vợ có kêu than đến mấy, cũng được coi như là chuyện không có gì to tát.
Tôi chẳng buồn bận tâm tới chồng. Việc của tôi là, quan tâm tới bản thân mình. Tôi phấn đấu bằng mọi giá cho mình đẹp, mình xinh và thỏa sức đi chơi với bạn hữu. Con nhỏ, có lúc tôi nhờ giúp việc trông đỡ nếu hôm nào bận và đi picnic, xôm tụ với bạn hữu đồng nghiệp.
Đàn ông, chỉ cần góp ý, cho họ hiểu vấn đề đó là không thể, còn đừng quá cố gắng làm cho họ khác đi. (Ảnh minh họa)
Tôi đưa con chơi, đi văn hóa - du lịch khắp nơi. Mọi lần, nếu chồng ko đi thì tôi cũng nhụt, cơ nhưng mà nghĩ cho cùng, sao phải phụ thuộc vào chồng. Tôi quyết định tự tạo niềm vui, đi với anh em, chồng ko đi thì 2 mẹ con đi… Lâu dần, gạt bỏ được nhiều mặc cảm và ngao ngán, tôi trở lên thành người tự do, thoải mái lúc nào cũng vui vẻ bên con cái. Cũng ko còn để ý tới mấy gọi là sự vô tâm, bàng quan của chồng nữa.Nếu chị em ko tin các gì tôi nói, cứ thử ngẫm phận mình mà xem. Có mấy người nữ giới chán chồng, có chồng vô tâm vô tình, kém xử sự mà đổi thay được chồng mình tích cực? Có chăng cũng chỉ là một việc nhỏ, chút đỉnh bằng móng tay chứ không thể nào khiến anh ta hoàn toàn thay đổi… như vậy, thay thế cố hết sức 'cải tạo' con giai, hãy khiến cho họ cảm giác thấy, mình cũng chẳng nồng nàn gì, chẳng cần gì, chẳng màng gì sự quan tâm của họ. Và hãy nhớ, cứ quan tâm bản thân, đó là điều bạn nên làm nhất thời điểm này, đừng phụ thuộc vào ai hết…
Đàn ông, chỉ cần đóng góp ý kiến, cho họ hiểu bài toán đó là không thể, còn đừng quá cố gắng làm cho họ khác đi. Vì như thế cũng chẳng giải quyết được gì, lại 'ngựa quen đường cũ' mà thôi. Nên, đổi thay mình thay thế thay đổi đàn ông…
0 nhận xét:
Speak up your mind
Tell us what you're thinking... !