Tôi năm Bính Thân 53 tuổi, chồng tôi 55. Mấy năm Bính Thân, vợ chồng tôi đã không còn ngủ chung phòng. Thậm chí chuyện chăn gối cũng thưa dần và ngừng hẳn mấy tháng nay. Tôi nhận thấy kể từ đó, chồng tôi thay đổi hẳn thái độ đối với tôi. Anh không còn quan tâm, săn sóc tôi như trước mà tỏ ra rất hờ hững, không quan tâm.
Hai vợ chồng tôi không tới công sở, gđ có mở cửa hiệu buôn bán nhỏ nên cuộc sống cũng ko quá trở ngại. nhiều con tôi đã lớn khôn, đứa con gái lớn đã có g.đình, 2 con trai đang học đại học xa nhà, 2 - 3 tháng các con mới về thăm nhà một lần.
Cũng kể từ khi con gái có g/đình, tôi như bị trầm cảm hẳn vì không có ai tâm sự khi vui, buồn. Chồng thì viện cớ đi lấy hàng, đi công việc và anh cứ đi suốt bỏ mặc tôi vò võ một mình. Bữa cơm g.đình cũng thưa dần và nguội lạnh vì chỉ có mình tôi đứng bán, trò trống ko ai nấu, buổi trưa hoặc tối chỉ ăn sơ sài hoặc mua cơm hộp về ăn. Thế rồi, các buổi nói chuyện về việc làm, con cái, xã hội… giữa tôi và anh cứ ngày càng giảm dần đi, thay vào đấy là nét mặt lạnh nhạt, thái độ lãnh đạm của anh.
Hai vợ chồng tôi không đi làm, các thành viên trong gia đình có mở cửa hiệu làm ăn nhỏ nên đời sống - sinh hoạt cũng không quá khó khăn. (Ảnh minh họa)
Thú thật, ở đây tôi có một phần lỗi lúc chỉ lo làm ăn mua bán mà không nghĩ đến xúc cảm của anh ấy. Anh ấy cần lắm một bữa cơm ngon, cần chuyện trò, cần sẻ chia… bấy nay, tôi đã không còn dành cho anh những cử chỉ âu yếm, sự trông nom vì cứ nghĩ đơn giản là vợ chồng đâu còn tươi trẻ gì nữa, cần gì mấy chuyện lãng mạn! Cả chuyện chăn gối cũng thế.
Thế tuy nhưng, tôi vẫn cảm giác chạnh lòng tại vì anh ấy ko nghĩ đến cảm xúc của tôi. Tôi là nữ giới, cũng cần lắm nhiều cái nắm tay, lời khuyến khích, sự sẻ chia… Thậm chí tôi đã so sánh trường hợp của mình với các người bạn cũ, chồng họ có vẻ vẫn ứng xử như hồi trẻ. Tôi đâm ra suy ngẫm văng tê. tất cả nhiều gì tôi làm hằng ngày là vì cái gì? không phải vì anh ấy, vì những con, vì gđ thân thương này thì tôi đâu bỏ hết công sức ra?.
Những lúc tôi bệnh, người rất mệt, mong muốn nghe từ anh ấy một câu nói nhẹ nhõm, như "Mẹ con Hai thích ăn gì, tôi mua? Bà đau ở đâu?" hay "Bà thấy trong người sao rồi, để tôi chở đi y sĩ nhé!". toàn bộ chỉ là điều ước. Một lời dò hỏi thôi, anh cũng hà tằn hà tiện so với tôi. Có hôm tôi nhờ anh đi mua thuốc tuy thế anh gạt đi bảo rằng không phải bệnh, uống thuốc làm chi, vài bữa là khỏe ngay.
Phải chăng anh ấy quá ích kỷ, chỉ nghĩ đến bản thân mà hững hờ đến tôi, đến cảm giác thấy của người vợ đã qua cái tuổi trẻ và đang trong công đoạn trắc trở của cuộc đời?. Giá như anh ấy tâm lý chút đỉnh, biết cách chia sớt cùng tôi qua công đoạn này thì hay biết bao nhiêu. Anh ko sánh bước cùng tôi trải qua những "vấn đề" trong tâm sinh lý của người đàn bà mãn kinh. trái lại, anh lại đứng bên lề nhìn tôi lê bước đi một cách cực khó nhọc. Hết lần này đến lần khác, dù tôi nằm mẹp trên giường anh vẫn ra ngoài viện cớ đi lấy hàng, đi công việc… khi anh về đến nhà, tôi lại phải đối mặt với bộ mặt hằn học, bực tức của anh. thử hỏi tôi làm gì nên tội để anh sức ép với tôi như thế chứ?.
Chưa hết, dạo này tôi thấy anh thường đi ra bên ngoài, hay gọi ĐT thông minh và nhắn tin cho ai đó nhiều hơn. tuy thế, lạ lùng là tôi ko cảm giác thấy ghen tức mà có cảm thấy rất thông thường. Phải chăng tôi đã ko còn một tí tình cảm nào với chồng hay tôi đã tắt lửa lòng? Phải chăng giữa chúng tôi bây giờ chỉ còn cái nghĩa vợ chồng?.
Tôi cần làm gì bây giờ, nên lặng câm hay lên tiếng để bảo tồn yên ấm chỉ còn như sương khói của g.đình mình?
0 nhận xét:
Speak up your mind
Tell us what you're thinking... !