Chuyện là thế này, năm ất mùi này em có đến trường lớp liên thông đại học nhằm nâng bậc lương. Và rồi em có thiện cảm với một anh cùng lớp. Về căn bản, anh ta không có gì nổi bật cả về hình thức lẫn kinh tế. Anh ta và em cũng đã có gia đình, có con cái. Qua vài lần trò chuyện hợp tính thế là quen và yêu nhau.
Dù em có sinh hoạt vợ chồng ko ấm cúng, không như ý nguyện mặc dù thế trong tâm trí em không bao giờ nghĩ đến chuyện bước thêm bước nữa. Về phần kinh tế phận ai nấy lo, ko ai liên quan đến kinh tế của nhau. Anh ta có vợ, đang trong quãng thời gian nằm ổ. Chúng em đã đến với nhau, thường xuyên kể về g/đình vợ, chồng, con và luôn hứa sẽ hết dạ lo cho gia đình, không làu bàu với chồng, vợ con.
Quen nhau được một tháng thì em nghi ngờ mình có bầu. Cuối cùng y như linh tính, em đã có bầu. lúc đó em rụng rời chân tay, chẳng biết nghĩ sao, và liền gọi cho anh ta. Em đến cơ sở khám bệnh siêu âm, y sĩ bảo có mang dưới 5 tuần chưa có phôi thai. Em đã nghĩ đến phương án chịu bổn phận với hậu quả do mình gây ra. Em sẽ ly dị chồng vì cũng đã nếm đủ mùi đời với ông chồng ko có kinh tế vững vàng, lại thêm banh bóng bài bạc và cần thiết là không cùng ý kiến không có tiếng nói chung trong các thành viên trong gia đình. hơn thế nữa là mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu.
Vì công việc liên quan đến tiền và chế độ chính sách của dân chúng nên em phải hoàn thiện cho xong. (Ảnh minh họa)
Quay lại câu chuyện cái thai. Phần vì em sợ lúc quan hệ em có sử dụng thuốc trách thai hoả tốc và trong thời gian đó em có đau cảm nên sử dụng thuốc tây, nên sợ ảnh hưởng thai nhi. Nhìn anh với bộ dạng thờ thẫn và không muốn sự việc diễn ra như vậy. Anh đã bàn ủi phải bỏ cái thai, và cũng nghi hoặc cái thai chẳng phải của anh. Sau một hồi bị anh thuyết phục, em vào phòng khám đa khoa uống thuốc bỏ thai.
Kể từ đó anh không còn giao thông quan tâm tới em nữa, mà là vợ anh việc đi lại, nói em là con đĩ rẻ tiền, cảm ơn em đã cho chồng cô ta trong quãng thời gian nằm ổ. Em giao thông với anh ta để biết đầu cuối sự việc thì nhận lại sự khinh bỉ chua chát. Đầu óc em như điên đảo, khóc có, muốn chết có, đau đớn có, mất cân bằng ngiêm trọng trầm trọng. Mọi sự việc di chuyển với anh ta đều vô hiệu anh ta chặn toàn bộ cuộc gọi, facebook, Zalo. ngay lúc này mình em đối diện với các điều khủng khiếp nhất trong cuộc đời. Con không còn, tình yêu cũng sụp đổ, em chỉ nhằm chết.
Vì việc làm liên quan đến tiền và chế độ thể chế của quần chúng nên em phải hoàn tất cho rồi. Em sắp xếp đâu vào đấy rồi mới nghĩ đến việc ra đi. Thế rồi mọi công việc ko như em nghĩ. Quá những trắc trở băn khoăn trong việc làm em chưa tháo gỡ xong, em kiệt quệ cả về thể chất và ý thức. việc làm cứ như núi, và rồi em có quen một anh được huấn luyện chuyên môn làm việc xã hội, nhờ anh tư vấn tâm lý cho em, và kể cho anh ấy mọi chuyện. Nhờ anh ấy mà em vượt qua cơn mất cân bằng ngiêm trọng, nhưng thực sự em chưa hẳn quên được chuyện đã qua.
Em thật sự thất bại, ko toàn thắng nổi bản thân, ko có nguồn động lực để tiếp tục mạnh mẽ và hoàn thiện mọi việc. Chuyện học hành của em vẫn tiếp diễn, có điều gặp nhau coi như người chưa từng quen. Rồi anh ta tâm sự với cô bạn cùng lớp là mắc nợ em, đêm nằm với vợ con ko ngủ được ra ngoài hút màu nước mắt tự chảy. Anh còn nói ko hối tiếc về nhiều việc đã làm, vì anh ta hiểu rất rõ về em.
hững nghĩ suy của bạn cho thấy bạn là một con người có trách nhiệm với gđ và việc làm. (Ảnh minh họa)
Thật sự em ko hận anh ta mà vẫn còn cảm xúc lúc nghĩ về anh ta, tuy nhiên lòng tự tôn không chấp nhận em lên tiếng. Em nhắn tin cho anh ta nói cho em biết tất cả lý do, cơ nhưng mà anh ta vẫn im lặng. Nhờ cô bạn nhắn lại là vợ con đang theo dõi, hai người sử dụng chung một số điện thoại. Xin hãy cho em lời khuyên, ngay lúc này em phải làm cỡ nào? Có nên kiếm tìm câu giải đáp hay chứ học xong là bước thật nhanh để chạy cơ mà lòng đầy bịn rịn. làm ơn cho em câu giải đáp thật sớm.
Người giữ lửa
Những suy nghĩ của bạn cho thấy bạn là một con người có trách nhiệm với gđ và công việc. lúc mà cuộc sống g/đình ko ấm cúng, không còn tình cảm bạn vẫn luôn giữ sự quý trọng, bổn phận với các thành viên trong gia đình. lúc mà bạn đang bế tắc, mệt mỏi vẫn luôn nghĩ đến hoàn thành công việc. do đó, hãy sử dụng sự tỉnh táo, bổn phận của mình để hoàn thành công tốt đẹp việc một cách hoàn hảo nhất. Có thể việc làm sẽ giúp bạn vơi đi nỗi đau thực tiễn, ko nên vì cảm xúc khiến cho việc làm ngưng đọng và mọi thứ trở nên phức tạp hơn. Hãy xem anh ta như một người bạn, hạn chế việc di chuyển, giảm bớt sự lưu ý tới anh ta.
Thời gian có thể là liều thuốc giúp bạn quên đi nỗi đau này. nói đến quan hệ giữa bạn và chồng, mẹ chồng. Cả hai đã có sự phấn đấu nào trong việc cải thiện quan hệ này chưa? Dẫu thấu hiểu rằng lúc ko còn tình cảm thì đời sống sẽ không còn ngọt ngào như trước. tuy thế bản thân bạn ko có ý định đi bước nữa, bạn luôn hết dạ vì con, vì các thành viên trong gia đình. Vậy, bạn có nghĩ rằng sẽ bàn luận với chồng và mẹ chồng để có nhiều thay đổi và bảo vệ cuộc hôn nhân trên thực tế?
0 nhận xét:
Speak up your mind
Tell us what you're thinking... !