Tôi và Quỳnh yêu nhau ba năm, cô ấy rất đáng yêu, da màu trắng, mặt xinh, dáng vóc nhỏ nhắn. chúng tôi yêu nhau nghiêm túc, một lòng một dạ hướng đến tương lai. ko ngờ cách đây sắp một trong những năm, tôi bị chẩn đoán mắc u nhọt vòm họng.
Kể từ đó trở về sau, tôi phải nằm theo dõi trong phòng khám, cô ấy phải đi làm, từ 5h sáng đã nấu cháo để sẵn cho tôi, nghỉ trưa tranh thủ vào thăm tôi. Tối về ăn vội bát cơm, tắm rửa thay quần áo lại vào chuyện trò với tôi, không muốn tôi nghĩ quẩn.
Trong ba ngày đầu nằm viện, một lần trở mình tôi nghe thấy cô ấy van nài y sĩ, xin ông ấy nhất định phải cứu tôi, dù tốn bấy nhiêu tiền cô ấy cũng sẽ cố gắng chi trả. Thậm chí cô ấy còn định bán thận để cứu tôi. Tôi thấy vậy liền ôm cô ấy và nói "Tại sao em lại ngốc như thế?". bây giờ, cô ấy nói: "Em không cho anh chết, nếu anh chết làm sao em sống được một mình, em thà chết để anh sống".
Có lẽ là tình cảm của Quỳnh so với tôi quá sâu sắc, cảm động ông trời, ngày thứ tư nằm viện, đột nhiên y sĩ chạy tới nói rằng kết quả là xét nghiệm của tôi bị lầm lẫn với người khác, tôi bị chẩn đoán sai.
Trong sổ tiết kiệm của tôi giờ đây có tiền tỷ, mặc dù vậy tôi đã mất Quỳnh vĩnh viễn (Ảnh minh họa)
Giây phút đó, cả tôi và Quỳnh đều vỡ òa trong ấm cúng, tôi ôm chặt cô ấy vào lòng và thề với lòng mình sẽ yêu mến cô ấy thật nhiều, khiến cô ấy là người con gái êm ấm nhất trên đời.
Tuy vậy, không có gì dễ dàng, lương bổng của tôi vẫn cứ thấp vậy nên, tôi và cô ấy tại chung một chỗ, miễn cưỡng thì cũng có tên gọi là dễ chịu tuy nhiên không thể dôi dư, chẳng thể mua nổi một khối nhà ở thành phố. hoài vọng cho Quỳnh một đám cưới mà cô ấy hằng mơ ước dần dần nằm ngoài tầm với.
Ngày đó, đơn vị cử tôi ra sân bay đón Khánh Diệp, giám đốc điều hành của đơn vị đối tác trong miền Nam, là một nữ giới hơn 40 tuổi, sắc đẹp nồng cháy, quyến rũ, sang trọng. dẫu rằng là một giám đốc điều hành chức cao vọng trọng cơ nhưng mà người nữ giới này rất ôn hòa, khiêm nhường, thường xuyên mỉm cười lúc tiếp thu tôi giới thiệu về các điểm đến ngạc nhiên - thú vị tại thành phố du lịch biển hạ long.
Qua vài ngày đón tiếp, tôi và Diệp đã thân thiết hơn những. Một buổi tối đi ăn cùng nhau, Diệp bỗng dưng nói rằng: "Nhìn cậu thật sự rất giống mối tình đầu của tôi". Tôi nghe thế rất là lúng túng, nóng bừng mặt, lúc chưa kịp nói gì thì đã thấy Huyền đẩy sang phía tôi một hợp đồng.
Tò mò mở ra xem, tôi điếng người lúc Huyền trực tiếp yêu cầu, nếu tôi đồng ý làm người thương của cô ấy, theo cô ấy ba tháng thì tôi sẽ nhận được số tiền là 1,5 tỷ. khoảnh khắc đó, suy nghĩ của tôi không ngừng xoay chuyển.
Số tiền đó có thể giúp tôi mua một căn hộ, cưới Quỳnh và cho cô ấy một các thành viên trong gia đình ấm êm. Cả hai đứa sẽ ko còn phải ở trọ tạm trong các căn hộ đi thuê mướn lại nữa. tuy vậy, chỉ cần nghĩ đến việc phản nghịch lại tình cảm của Quỳnh, lòng tôi đau như dao cắt.
Lúc này Diệp nói thêm, cô ấy chỉ nhằm mơ một giấc mơ, bởi mối tình đầu của cô ấy bị tai nạn tắt hơi đã lâu, chỉ cần tôi theo cô ấy ba tháng. Hết hạn, cô ấy tuyệt đối sẽ không dây dưa, ko việc di chuyển, không bao giờ gây sức ép với tôi. Nói xong, Diệp khóc tức tưởi, khiến tôi thật sự cảm thương. Sau mấy ngày suy nghĩ, tôi quyết định trở thành nhân tình của Diệp.
Lần thứ 1 theo Diệp đi chơi xa, tôi thấp thỏm - nhấp nhổm lo lắng rất lâu. Cũng may là Quỳnh tuyệt đối ko nghi hoặc tình cảm của tôi. Tôi nói phách là phải đi công tác vài ngày, Quỳnh không hề hiềm nghi mà còn sẵn sàng áo quần cho tôi một cách chu đáo.
Người ta nói ko sai, vụng trộm thì kích thích, mỗi lần đi lại với Diệp, tôi có cảm giác thấy tôi đích thật là mối tình đầu của cô ấy. phía chúng tôi điên dại lao vào nhau trong đắm đuối, bất kể toàn bộ. Ngày qua ngày, tôi cũng ko muốn dứt khỏi thứ đam mê nhục dục quấn quít này.
Tuy nhiên, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lộ ra, một buổi tối lúc tôi về nhà, Quỳnh gần như phát điên, ném vào mặt tôi bản hợp đồng làm ý trung nhân mà tôi và Diệp đã bàn bạc.
Cô ấy chưa thể tiếp nhận nổi một giao dịch bẩn thỉu vậy nên. Tôi mở miệng định giảng giải dù vậy Quỳnh lấy tay bịt chặt tai, cô ấy nghiến răng nghiến lợi nhả từng chữ: "Nghe anh giải thích, lỗ tai của tôi cũng dơ bẩn theo". Đêm đó, Quỳnh xếp dọn vật dụng, rời khỏi chỗ trọ của hai đứa.
Từ khi Quỳnh bỏ đi, tôi chưa thể gặp được cô ấy, cô ấy bỏ việc làm ở đơn vị cũ, đổi số điện thoại. Tôi gọi số về nhà cô ấy, người nhà cô ấy nghe điện thấy là tôi cũng vội vàng cúp máy.
Sau ba tháng làm người tình, Diệp cực kì giữ hứa hẹn, cô ấy chuyển tiền vào tài khoản của tôi, tuyệt đối ko giao thông lại. Trong sổ tiết kiệm của tôi giờ đây có triệu đô, nhưng tôi đã mất Quỳnh mãi mãi.
Mỗi đêm, trước mắt tôi đều hiện lên khuôn mặt đẫm nước mắt của cô ấy, tôi biết cho dù tôi có bao nhiêu tiền, tôi cũng sẽ ko có lại được người con gái dám sử dụng cả mạng sống để cứu tôi nữa.
0 nhận xét:
Speak up your mind
Tell us what you're thinking... !