Ngày tôi đưa cô giúp việc về nhà qua một người bạn giới thiệu, ai cũng bảo tôi là 'tuyển giúp việc thì cũng phải nhìn người mà tuyển chứ, tuyển gì cái cô vừa xấu, vừa đen, gầy như cá mắm, nhìn mà chẳng thấy có tí sức sống nào. Người như thế thì làm được việc gì, huống gì lại nói chuyện chăm con cho mình? Sức đâu ra mà làm việc cực nhọc, làm các khéo lại lăn ra ốm thì còn nói làm gì nữa'.
Ừ thì nghe họ nói cũng có lý dù vậy lại nghĩ, mình tuyển giúp việc cũng tuyển chọn đủ thứ, nhờ người này người kia mới kiếm được người tin tưởng chứ đâu phải hô cái là có đâu. Với lại sức giúp việc chỉ cần sức khỏe, dung nhan cũng chẳng để làm gì. Có cô giúp việc ở nhà cũng yên tâm hơn, sức khỏe thì dần ổn định vì đâu phải người gầy là sẽ yếu đâu…
Tôi vốn là một người phụ nữ bận rộn lại có con nhỏ nên không thể thiếu giúp việc dù chỉ một ngày. Đã phấn đấu vô cùng nhiều tuy vậy công việc quá các, lại là lúc cần thăng tiến nên chưa thể lơi là. Tôi sớm hôm lo lắng nếu mình quá bận ko chăm được con nhỏ thì sao. May có người giúp việc mới, chị tuy gầy tuy vậy nồng nhiệt, siêng năng chăm chỉ, lại cần cù chăm chút con cái tôi, cần cù cả việc chăm nom gia đình, gom dọn.
Thấy tôi bỏ bễ các hội viên trong gia đình, rồi cô giúp việc lại săm sắn nên mọi người dị nghị. Từ ngày ở nhà tôi, cô ấy xinh ra, béo hơn, nhìn trắng trẻo hơn mặc dù thế đề cập dung nhan thì vẫn không cần bàn tới. (Ảnh minh họa)
Chị có một cái tài, đun nấu vô cùng ngon. Món nào chị nấu cả nhà cũng ăn hết sạch, chồng tôi thì thích phải biết. Trước giờ, tôi chưa bao giờ nấu được món ngon như thế. Có lúc cũng muốn học hỏi chị nhưng lại chẳng có khoảng thời gian. Ngay cả con tôi, chị cũng nấu được rất rất nhiều món ngon, khiến cháu rất phấn chấn ăn uống. thay thế phải ép ăn như trước đây ngày giờ cháu tình nguyện ăn ngủ đúng giờ. Tôi lấy làm mừng và mang ơn chị giúp việc, cư xử với chị cự kỳ tốt, hy vọng chị trợ giúp tôi để tôi có khoảng thời gian quan tâm chăm sóc cho công việc của mình.
Từ ngày có chị giúp việc, tôi gần như quên mất trách nhiệm của mình, bổn phận làm vợ, làm mẹ. Tôi giao hầu hết gia đình cho chị, từ việc gom dọn, nấu nướng, lo nghĩ nhà để ở đến việc chăm con cái. Ngay cả ngay rằm, mùng 1, tôi cũng ko lo chuyện cúng vái được, là chị lo cả. quãng thời gian đó, tôi lại được thăng chức nên vui lắm. Cả nhà ăn mừng thành tích của tôi.
Thấy tôi bỏ bễ gia đình, rồi cô giúp việc lại săm sắn nên mọi người dị nghị. Từ ngày tại nhà tôi, cô ấy xinh ra, béo hơn, nhìn trắng trẻo hơn dù thế nói đến nhan sắc thì vẫn không cần bàn tới. Cô ấy vẫn là một người quê kệch, già xấu vậy thôi. Mọi người nói tôi cẩn trọng ko mất chồng, mải kiếm tiền quá rồi chồng dành cho người khác, tôi cười khẩu. Ai chứ cô giúp việc đó thì tôi chẳng lo. Chồng tôi dù gì cũng là người thành đạt, anh ấy chẳng bao giờ màng tới người giúp việc lại là người xấu, chẳng có chút nhan sắc nào như vậy…
Tôi càng nghĩ thế thì càng tự do thoải mái đi thư giãn, hội tụ với bằng hữu, còn mặc chồng ở nhà thích ăn gì thì gọi cho cô giúp việc. Tôi ko hay, vì mình quá mê mải mặt ngoài ko lo cho gđ mà đã khiến cả g/đình tan hoang. Chồng tôi phải lòng giúp việc thật…
Tôi lặng người lúc chứng kiến cảnh họ vấn vít, ấp ủ cười nói với nhau. Ngay cả con giai của tôi cũng gọi giúp việc là mẹ. Tôi bế ẵm con không theo, chỉ theo cô giúp việc. Bực quá tôi quát mắng, mắng con, con càng xa lánh mẹ hơn. Chồng tôi thì nghiện những món ăn cô ấy nấu, thích cách cô ấy bố trí món ăn và quét dọn - dọn dẹp nhà cửa. Tôi dần mất đi địa điểm quan trọng trong nhà. Nhìn hình ảnh ba người gắn bó bên nhau, họ mới giống một g/đình biết bao nhiêu.
Tôi gặp phải, chồng mua quà cho phụ nữ cơ nhưng mà giấu tôi. Hôm sau, tôi thấy cô giúp việc mặc đúng bộ đồ đó, hỏi thì cô ấy bảo là mới đi mua về. Vậy nếu không có chuyện gì, thì sao cô ấy phải giấu tôi, chồng phải giấu tôi?
Bây giờ, tôi chả trách ai, chỉ trách bản thân mình. Người ta có thể thực sự yêu nhau. Ngay cả con tôi cũng không theo mẹ, tôi còn lời nào đến nói đây. (Ảnh minh họa)
Cái đêm tôi chợt về nhà sau chuyến công tác đó, tôi đã thấy cảnh tượng cả nhà 3 người ngủ chung một giường. Chồng tôi ôm cô giúp việc như ôm vợ, vì có thể, anh nghĩ, tôi vài ba ngày nữa mới về theo kế hoạch. Sự có mặt kinh ngạc của tôi đã khiến tôi thấy được, khuân mặt thật của chồng và người đàn bà kia.
Tôi đi vào nhà, khóc như mưa và đòi li dị. Cũng thảo nào cứ ai hết, vì chuyện xảy ra như bữa nay là vì tôi lơi là cảnh giác, là vì tôi tạo điều kiện cho họ sắp nhau, là vì tôi mải kiếm tiền, vì là tôi ko trông coi cho chồng con bằng cô giúp việc. Thứ người con trai cần lại là một người nữ giới biết đun nấu, biết lo nghĩ cho gđ, con cái. dù thế tôi chỉ làm được việc kiếm tiền. huống chi là đồng tiền với chồng tôi chẳng phải điều cấp thiết, vì anh cũng đã khá ổn về kinh tế. mặc dù thế tôi lại luôn stress mình bị yếu kém chồng, ăn bám chồng nên nai lưng gồng gánh và để rơi vào hiện trạng này.
Bây giờ, tôi hèn gì ai, chỉ trách bản thân mình. Người ta có thể đích thật yêu nhau. Ngay cả con tôi cũng ko theo mẹ, tôi còn lời nào đến nói đây.
Tôi đòi li dị. Chồng gật đầu đồng ý và nói với tôi một câu thế này 'cô ấy không duyên dáng, nhưng cô ấy chính thị là người nữ giới anh cần. tiền nong chỉ là phù du thôi em. Anh đã nói với em rồi, ở em… Anh xin lỗi…'.
Tôi khổ đau xách vali ra đi, đưa theo con dù thế xé lòng vì tiếng con gọi cô giúp việc. Thất bại rồi, đấy là thất bại to nhất đời tôi. Có tiền, có công việc, có địa điểm trong đơn vị cơ nhưng mà bù lại, tôi chẳng có gia đình ngọt ngào. Vì ngay khi này, trái tim chồng đã hoàn toàn tại nơi cô ấy…
0 nhận xét:
Speak up your mind
Tell us what you're thinking... !