Lương 2000 USD/tháng: Ai chẳng có quyền ước muốn?

Trackers 23:20 No Comment

Theo dõi câu chuyện về nữ sinh viên đặt câu hỏi "Em phải học tập và công tác như thế nào để nhiều nhà tuyển dụng ở đây nhận em vào làm với mức lương khởi đầu 2.000 đô la/ tháng?", tôi chợt nhớ đến một sự kiện cách đây mấy năm.

Buổi giao lưu xảy ra vào năm 2001 có tên "Bí mật của CEO" diễn ra tại Đại học Kinh tế quốc dân, có một vị khách mời đã có câu trả lời vô cùng thu hút khiến tôi nhớ đến giờ.

Tại buổi giao lưu đó một sinh viên sau khi nghe ông kể về nhiều trắc trở buổi đầu mà ông và những cộng sự ra đời nên đơn vị tổ chức lớn hiện nay đã hỏi ông: Cháu cũng muốn xây dựng cơ đồ vậy nên tuy thế cháu muốn có mấy trăm triệu để xây dựng cơ đồ thì phải làm sao? Ông Nam đã dí dỏm chỉ ra hai cách: Cách đầu tiên là phải từ từ tích lũy bằng công việc của mình, cách thứ hai đơn thuần hơn đó là lấy một cô vợ có sẵn 200 triệu.

Tuy nhiên ông cũng đồng thời nêu ra nhiều lời khuyên nghiêm túc, theo đó ông nói: anh chị sinh viên hãy cố gắng tìm ra sở trường của mình và chỉ cần tìm một điểm mạnh để phát huy trong việc làm chứ ko tập trung sức vào tự khắc phục điểm yếu. dẫn chứng bài học gay cấn từ nhiều phụ nữ làm nghề Ô-sin tại Đài Loan, ông tâm sự: "Trước đó, doanh nghiệp có nhiều điểm yếu và cứ đi tự khắc phục mãi cũng không xuể và luôn bị tụt hậu trong cạnh tranh".

 luong 2000 usd/thang: ai chang co quyen uoc mo? - 1

Sinh viên Phạm Thị Thanh đặt câu hỏi: "Em phải học tập và làm việc như thế nào để những nhà phỏng vấn tại đây nhận em vào làm với mức lương khởi điểm 2.000 đô la/ tháng?"

Thời điểm ngồi trên giảng đường Đại học là một bước đệm quan trọng trong thời đoạn bàn giao của không ít người. Một bên là sườn trời kiến thức tĩnh lặng, một bên là công việc với đầy rẫy các thử thách. Ai cũng mong được lúc ra trường tìm được việc làm mong muốn được với mức lương xứng đáng.

Thế nên câu hỏi của nữ sinh về mức lương ngàn đô chắc chắn cũng được coi là ước mong của ko ít người nếu được trao cho thời cơ. hiện nay, trong những buổi phỏng vấn ứng tuyển cũng như ngay trong lòng lời mời chào của các đơn vị tổ chức, doanh nghiệp có nhu cầu tuyển dụng thường có câu: Lương cam đoan. cam kết chính là cơ hội để người tuyển dụng đề nghị mức lương bổng xứng đáng với triển vọng của mình. vấn đề không tọa lạc tại lương thấp hay cao, vấn đề tọa lạc tại chỗ tri thức, khả năng của bạn đạt được trả công xứng đáng hay ko.

Câu hỏi của cô sinh viên kia vô tình trở lên thành một chủ đề tranh luận. Bởi trong văn cảnh sinh viên ra trường thất nghiệp chẳng phải là chuyện xưa nay hiếm thì một người trẻ còn bộc bạch mong được được có mức lương lậu ngàn đô làm cho nhiều người phải ngỡ ngàng thậm chí là dè bỉu.

Nói đến đây tôi lại nhớ đến câu chuyện về một người sợ thửa máy tàu thủy. Sau lúc nghe tiếng chuyển động của đ/cơ anh nhẹ nhàng đưa búa gõ vào một thông tin cụ thể máy, ngay tức thì đ/cơ hoạt động suôn sẻ. Xong xuôi, anh đòi chủ tàu phải trả cho anh 100 USD tiền công. Chủ tàu vướng mắc tại sao một nhát búa lại tốn đắt tiền vậy nên? Người thợ giảng giải. Tôi chỉ lấy 1 USD cho nhát búa, còn lại là tiền học tập và tích lũy kinh nghiệm để tôi phát hiện ra lỗi và quyết định đưa nhát búa vào đâu.

Để chỉ ra được nhát búa ấy và lấy 100 USD cũng chính là điều mà nữ sinh tại trên đang muốn được trả lời. nhưng mà câu đó chừng như vẫn bị bỏ ngỏ.

Nhiều người nghe xong câu hỏi thì chê cười, phản đối, khúc mắc không biết cô sinh viên này tài giỏi đến cỡ nào. Có người thì lại cho rằng, đó là một câu hỏi hay, có sức thuyết phục và thực sự không ai nên 'ném đá' hội nghị vì người khác dám nghĩ, dám nói...

Cá nhân mình, tôi nhận định cao cô sinh viên dám đưa ra câu hỏi kể trên. Bởi cô đã dám nêu ra cho mình một cái đích về thu nhập và mong muốn được được chỉ đường đến đích. huống hồ đây chỉ là câu hỏi 'phải học như thế nào?'.

Từ trước tới nay, sinh viên xứ ta vẫn bị đa số mọi người nhận định là rụt rè, kém năng động và ít lúc dám biểu lộ mình. Đó cũng là điểm yếu của nguồn nhân công trẻ tại nước ta hiện nay. Phải chăng lỗi đấy là do hết ở người trẻ? không, người trẻ chỉ bị tham chiếu bởi những gì đã thành sườn mẫu để nhận định. Họ có nỗi sợ như cô sinh viên kia, khi nói ra những điều mình nghĩ và mình muốn được biết thì hoặc là sẽ bị cho rằng vĩ cuồng hoặc sẽ chị cho rằng ngu, thiếu am hiểu tường tận.

Tôi quan niệm: Nếu không muốn người ta biết mình kém thì đừng hỏi thế nhưng nếu ko hỏi bạn sẽ bảo tồn được cái kém ấy? Sẽ có nhiều khi bạn nhìn lại con đường mình đã đi và ngượng nghịu về các thứ mình đã viết ra, đã làm… dù vậy đó chính là nhiều viên gạch thứ 1 dẫn bạn đến các con đường tiếp theo.

0 nhận xét:

Speak up your mind

Tell us what you're thinking... !