Bấm vào nút Play để nghe toàn bài tây tâm sự
Lấy chồng, với người con gái mà nói, đó là một sự kiện quan trọng, tạo dấu ấn sự đổi thay của cuộc đời, sang một trang mới hoàn toàn. Lấy anh, lấy được người đàn ông yêu em, em cũng yêu mến toàn vẹn, em nghĩ mình sẽ hạnh phúc cả đời này. Đâu phải ai cũng có thể cưới được người con giai mình yêu đâu phải ko anh? dù vậy em đã đạt được điều đó. Em nghĩ, đấy là may mắn của cuộc đời em…
Em khúc mắc ko biết nhiều tháng ngày kế bên cạnh anh sẽ như cỡ nào. Anh gìn giữ cho em, em giữ vững bản thân mình. 27 năm, em vẫn là con gái và chưa một lần vướng vào một mối mối quan hệ bất chính nào. Em tự hào về điều đó và tự luôn tin rằng, đêm tân hôn sẽ là đêm đầm ấm nhất cuộc đời này. Trinh tiết không phải là thứ quan trọng cơ nhưng mà em ko muốn trao nó cho người đàn ông mà em ko tin tưởng, chưa hết dạ vì em. Anh đang được chọn là người đàn ông em gửi gắm cả đời này.
Nhưng em thật không được tin nổi, đêm tân hôn lại chính là đêm cay đắng nhất cuộc đời em. Em ko còn trắng trong. Điều đó khiến anh chết lặng, bất ngờ và trừng mắt hỏi em. Anh khảo tra em như kẻ tội đồ. Anh mắng mỏ em, ko còn là anh mà em mến yêu, không còn là anh lúc hiền tự, ngọt dịu. Em không ngờ những lời lẽ xúc phạm, cay đắng ấy có thể thốt ra từ miệng của anh.
Em chưa từng qua lại với ai, chưa từng trao thân cho ai, vì sao em lại bị như thế, chính em cũng ko có câu trả lời. Anh ko tin em, em biết làm sao? (ảnh minh họa)
Chúng mình đã yêu nhau như thế, đã lời hứa thề thốt đủ thứ trên đời, tại thời điểm này, vì em ko còn trắng trong mà anh coi em như thứ đồ bỏ đi. Anh xuống đất ngủ, cả đêm khiến em trăn trở khóc than. Em không hiểu sao nên không được giảng giải cho anh về sự mất mát này. Em bị oan…
Em chưa từng đi lại với ai, chưa từng trao thân cho ai, vấn đề vì sao em lại bị như thế, chính em cũng ko có câu giải đáp. Anh không tin em, em biết làm sao?
Ngày ngày, em sống khổ sở vì chịu ánh mắt bực tức của anh. Ăn cơm, em cũng phải nhìn thái độ của anh, cũng không thể thư thái mà nói chuyện, mà gắp thức anh. Anh coi em như người ăn kẻ thuộc bên trong nhà. Em làm mọi việc cho nhà anh, giúp cha mẹ anh, giúp anh mà không oán thán một lời. khi đau yếu, em cũng tự mình chịu chứa, tự săn sóc bản thân…
Em có mang, anh mắng chửi vì anh không muốn có con với em, nhưng lại ko đủ can đảm để đuổi em ra khỏi nhà, sợ trần thế dị nghị. Em biết, anh chịu đựng toàn bộ nhiều điều này vì anh quá quý trọng trinh tiết mà thôi. Đêm anh ốm, em cũng thức trắng đêm chăm cho anh vì em sợ anh mệt. khi nào em cũng phải nhìn thái độ của anh mà sống, khi nào em cũng phải nén chịu đựng, chấp thuận để cho anh dè bỉu, mắng nhiếc vì em hiểu, anh quý trọng cái ngàn vàng hơn bất cứ khi nào hết. Anh luôn ám ảnh về quá khứ và nghĩ em lừa dối anh.
Em sinh con cho anh, anh cũng chẳng vui vẻ gì và nghi ngờ mọi thứ. Thậm chí anh còn mang con đi xét nghiệm, xem đó có đúng là con của anh hay ko. Một sự xúc phạm lớn, em chẳng thể nào chịu được…
Thời gian qua, em đã làm mọi việc, cũng chưa đủ để xóa đi nỗi ám ảnh trong lòng anh sao? Giá như em có ăn nằm với người con giai nào trước anh, thì cũng đâu đến nỗi phải nặng nề vậy nên?
(Ảnh minh họa)
Anh ơi, trinh tiết đáng giá bao nhiêu hả anh, nó có đắt hơn tấm thực tâm, tình cảm yêu thương em dành cho anh? Nó có đắt hơn ân nghĩa vợ chồng của chúng ta, nó có đắt hơn ngàn vạn lời hạnh phúc anh từng nói với em ngày ấy? Nó có đắt hơn tất cả những gì em đã phải chịu chứa để mong anh và con được khỏe mạnh, hạnh phúc?
Thời gian qua, em đã làm mọi việc, cũng chưa đủ để xóa đi nỗi ám ảnh trong lòng anh sao? Giá như em có ăn nằm với người con trai nào trước anh, thì cũng đâu đến nỗi phải nặng nề như vậy? Anh có dám thề với em, anh cũng chưa từng qua đêm với cô gái nào trước em? Em đâu phải loại phụ nữ lăng loàn, đâu phải người vô liêm sỉ? Em yêu anh, đó mới là điều quan trọng…
Tất cả nhiều gì em làm, nếu vẫn chưa thể làm anh đổi thay, làm anh coi em đúng là vợ của anh thì mong anh hãy tìm một người con gái khác còn trong trắng. mặc dù vậy em cũng ko dám bảo đảm rằng, họ có thật sự thật tình với anh? ở đời này, có tương đối nhiều người thật sự đã quá bảo thủ, ko biết đâu mới là thứ quan trọng với họ. lúc đánh mất rồi thì hối hận cũng đã muộn màng. Là em đang nói về anh, mong anh thức tỉnh và đừng tự hành hạ bản thân mình vì nhiều điều lặt vặt. Và em muốn nói một điều với anh, em chưa bao giờ lừa dối anh…
0 nhận xét:
Speak up your mind
Tell us what you're thinking... !