Bấm nút Play để nghe toàn tú lơ khơ viết ở đây
***
Tôi, người con trai năm lần bảy lượt theo đuổi một cô gái đẹp, dịu hiền. Bởi tôi tin đấy là người con gái nhu mì, đoan trang, có thể là người bạn gái tốt của mình. Chỉ là, suốt khoảng thời gian theo đuổi, cô ấy ko chút động lòng. Vì cố gắng chiếm được cảm tình của hoa khôi, tôi đã không quản ngày đêm trồng cây si, có các hành động lãng mạn khiến cô ấy cuối cùng cũng phải gật đầu chấp thuận.
Tôi thắng, tất cả các gã con trai bên cạnh em giương mắt nhìn tôi cướp mất người đẹp. Người con trai khá bình thường, cũng không phải hạng đẹp trai cơ mà lại có ruột gan sắt đã như tôi cuối cùng đã đạt được người nữ giới mình thích mấy năm trời. Em gật đầu làm tình nhân của tôi, cảm nhận thấy ấy mới sung sướng biết chừng nào. Tôi nghĩ, em chắc hẳn phải là cô tiểu thư con nhà giàu sang, chứ chẳng thể là hạng thường. Nhìn cách em nói năng, ánh mắt, cử chỉ dịu hiền và cách ăn mặc của em thì biết…
Hơn 3 năm yêu nhau, tôi mới được em đưa về gặp bố mẹ. Điều khiến tôi ngạc nhiên chính là, các thành viên trong gia đình em quá nghèo, nghèo không mường tượng được. Thấy ánh mắt của tôi lúc gặp cha mẹ em, nhìn căn nhà cấp 4 của em, em có vẻ thấy được vài điều. Em cười, vồn vã giới thiệu đấy là phụ huynh mình, họ cũng đã tầm gần 70. Tôi ú ớ chào hỏi, vì lúc đó, tôi còn chưa định thần được, tại sao cô tiểu thư tôi quen lại là con nhà nghèo vậy nên. Và suốt ngần ấy khoảng thời gian yêu nhau, em chưa một lần nói đến gđ mình, kể về phụ huynh em…
Em cười nói vui vẻ, giống như đây chính là sinh hoạt chân chính của em và em yêu điều đó.
(Ảnh minh họa)
Bố mẹ em ở một vùng quê nghèo, chân lấm tay bùn, dân dã. Nhìn họ, tôi thấy nhiều sườn mặt khắc khổ, sợ khổ cực trong đời sống - sinh hoạt. Hai người thi nhau kể về các tháng ngày vất vả để nuôi con và họ luôn nói với tôi 'mong cháu hãy quan tâm và yêu thương con bé, nó còn dại lắm'.
Nghe đến đó, tôi chững lại. dễ thường, trong đầu họ mặc định, ngày tôi về xuất hiện, chính là tôi đã công khai mối mối quan hệmqh với em, tôi chính là chàng rể mai sau của họ. thời điểm này, tự nhiên trong lòng tôi gờn gợn, ko còn dám chắc như đinh đóng cột về một đám cưới trong mơ với em, ko còn muốn nghĩ tới một gđ đầm ấm, một ngày vui trọng đại được tiến hành tổ chức tại khách sạn 5 sao nữa. Lại nghĩ tới chuyện, phụ huynh em sẽ dắt tay em lên lễ đường, đứng kế bên phụ huynh tôi, thì chênh lệch xiết bao. Tôi liếc nhìn em, trong lòng thầm nghĩ: "Tại sao em có thể giống một cô tiểu thư như vậy, trong khi cha mẹ nghèo nàn như thế này?".
Em cười nói vui vẻ, giống như đây chính là đời sống thực thụ của em và em yêu điều đó. Tôi nói với em muốn lên sớm vì có việc gấp dù vậy thật ra, tôi ko muốn ngủ lại qua đêm ở nơi đây, tôi ko quen cũng sợ tối tăm…
Từ hôm đó, tôi lại suy nghĩ về mối mối quan hệmqh giữa phía chúng tôi. Liệu tôi có nên vẫn sẽ? Nếu bố mẹ tôi biết, họ sẽ nghĩ các gì, liệu họ có đồng ý cho tôi lấy một cô gái nhà nghèo, làm nông nghiệp như thế làm vợ? bố mẹ tôi dù gì cũng khá giả, cũng làm ăn những tiền…
Kể từ hôm đó, em không việc di chuyển với tôi. Tôi cũng cứ nóng lòng nóng gan ko hiểu em có chuyện gì không. (Ảnh minh họa)
Tôi lặng lẽ ko nhắn tin, không gọi điện cho em. Em cuống cà kê gọi cho tôi hỏi vấn đề vì sao và luôn thắc mắc dạo này tôi lạnh nhạt. Tôi kiếm cớ đi công tác, đi liên hoan để không gặp em. có lẽ nào em hiểu nên mới hỏi 'có phải, anh chê nhà em nghèo, anh vì sợ mất thể diện trong ngày cưới, có phải anh sợ bố mẹ mình sẽ không cho anh cưới em? Có phải vì anh nghĩ em là tiểu thư con nhà đài những?'.
Em đã đoán trúng tim đen của tôi, vấn đề vì sao em lại hiểu tôi vậy nên? ko còn cách chối cãi, tôi giải đáp: đúng là thế, anh cứ nghĩ em…'. Trước khi cúp máy, em chỉ nói một câu 'em hiểu rồi, em thấy được rồi, cảm ơn anh vì đã thẳng thắn…'.
Kể từ hôm đó, em ko giao thông với tôi. Tôi cũng cứ sốt ruột nóng gan ko hiểu em có chuyện gì ko. thỉnh thoảng thấy mình quá bỉ ổi. Tôi có gọi cho em nhưng chẳng thể, dường như em đã đổi số điện thoại. về chúng tôi từ biệt nhau từ hôm đó, cho đến ngày phía chúng tôi gặp lại nhau trong tiệc cưới của một người bạn thân chung là được hai tháng…
Một cô gái duyên dáng, ăn mặc lộng lẫy bước ra từ xe ô tô. Đôi giày cao gót ấy chính là tôi tặng em ngày nào… Em điểm trang xinh đẹp, nhìn em chưa bao giờ đẹp hơn thế… Thật lạ, em tự người lái xe đến, còn là xe sang. Tôi đơ người lúc thấy người tình cũ của mình. Em đi cùng với một người bạn gái. chúng tôi ko chào nhau, em như không có sự có mặt của tôi ở đó…
Vì em vốn giàu sụ nên ko muốn nhiều gã con trai yêu em chỉ vì tiền. Em đã chọn cách từ bỏ một người đàn ông đáng khinh bỉ và hèn nhát như tôi. (Ảnh minh họa)
Bạn bè em xúm lại, 'trời ơi, dạo này xinh quá, mày mới tậu xe à, nhà sung túc khác. Đổi xe liên tiếp nhỉ?'. Tôi ú ớ ko hiểu sao họ lại nói như vậy. Hay tại họ cũng bị em lừa…?
Tìm hiểu qua một người bạn của em, tôi quá bất thần khi biết, em chính là cô tiểu thư nhà giàu. Em không phải là cô gái đói nghèo, cũng ko có phụ huynh nào ngoài 60 tuổi mà làm nông nghiệp. tất cả đấy là màn kịch em bày ra để thử lòng tôi. Em sang giàu, ngôi thứ, phụ huynh em cũng cực kì giàu. Họ mến yêu em, quan tâm em, còn người mà em đưa tôi về gặp, chỉ là một người họ hàng mà em cậy cục. Giờ thì tôi đã hiểu…
Vì em vốn giàu sang nên ko muốn các gã đàn ông yêu em chỉ vì tiền. Em đã chọn cách từ bỏ một người con giai đáng khinh thường bỉ và hèn yếu như tôi. Tôi không xứng đáng với em. Tôi đã mất nhiều thời gian để tán tỉnh em, có được em, tôi lại phũ phàng từ bỏ chỉ vì em nghèo khó. Giờ biết em là tiểu thư con nhà giàu thì quá muộn rồi. Tôi đâu còn nhân cách đến gần em, đâu dám nhìn em. Kẻ như tôi thì cả đời này sẽ ko đạt được ái tình thực thụ. Thật ko ngờ, người con gái giàu có như em lại giản dị, lại lương thiện và khát khao ái tình thực bụng như vậy. Chỉ là, tôi đã phụ tấm lòng của em. Giờ thì, tôi không còn mặt mũi nào nhìn em nữa, chỉ còn biết cúi đầu tạ tội và cầu chúc cho em có được tình ái thật tình, thứ mà em xứng đáng đạt được hơn bất kì ai khác…
0 nhận xét:
Speak up your mind
Tell us what you're thinking... !