Tôi luôn nghĩ, bản thân tôi chẳng bị làm sao cả, đi khám bác sĩ cũng nói tôi không có vấn đề gì. Mẹ chồng thì chỉ đổ tội cho tôi, bà nói tại tôi mà đàn ông bà ko có con, rồi bà ko có cháu nối dõi. Tôi giải thích thế nào thì g/đình chồng cũng ko tin, họ vẫn nhất nhất nói là do tôi. cha mẹ chồng còn muốn về chúng tôi ly hôn vì chuyện này...
Tôi thật sự ko hiểu tại sao khi gđ ko có con, người thứ nhất chịu trận vẫn là phụ nữ… Người ta không bao giờ nghĩ, liệu có phải do con trai họ hay không. Vì trong đầu họ mặc định, việc đẻ là việc của đàn bà, có thai thì càng là việc của nữ giới nên mọi chuyện không sinh nở được, chắc hẳn là do đàn bà mà ra.
Tôi nghĩ bản thân mình hoàn toàn đủ điều kiện để có con. Chỉ có chồng tôi mới là nguyên do cơ mà bảo anh đi khám thì anh ko đi. lúc nào anh cũng quyết đoán mình sức khỏe tốt, ko bao giờ có chuyện anh khó có con. Người như anh, cao to to béo, thân hình lại lực lưỡng thì làm sao lại có chuyện không thể sinh con được. Tôi nói nhiều anh dọa, cô có tin, tôi ra bên ngoài khiến vài cô khác mang thai, lúc đó thì cô đừng ngồi đó mà khóc. Câu nói của anh khiến tôi cự kỳ buồn. Bảo thủ, bê trệ, có bệnh thì phải đi khám, không có thì cũng đi khám mới biết mình có bệnh hay không. Đằng này chỉ nhất quyết đổ tội cho người khác, thật không đáng mặt đàn ông…
Tôi biết sự thực, không cam tâm bị lừa dối dù thế lại nghĩ thương anh, vì anh quá nặng lòng với chuyện này. (Ảnh minh họa)
Một ngày nọ, tôi nghe được cuộc di động giữa chồng và người lạ, đả động chuyện anh chẳng thể có con. Trong điện thoại cảm ứng anh có nói mình bị vô cơ, nhưng mà nhất thiết ko nói cho vợ biết. Anh nỗ lực giấu giếm chuyện này để chờ cơ hội xin con nuôi. Vì thực ra, anh không đủ can đảm để nói ra chuyện đó, cũng ko muốn người khác biết mình chưa thể sinh nở. Chuyện đó so với anh là một việc làm mất mặt. Anh cảm giác lừa dối tôi là điều không nên mặc dù thế lại làm làm bộ làm tịch tội lỗi là tại tôi nên để cho tôi chịu trận, khiến gđ anh tin, nguyên do chính là ở tôi.
Tôi biết sự thật, ko cam tâm bị lừa dối cơ mà lại nghĩ thương anh, vì anh quá nặng lòng với chuyện này. g.đình anh chỉ có mình anh là con giai, nếu chuyện này bại lộ, cha mẹ anh sẽ như thế nào, có nhẽ thành thử mà anh ko bao giờ dám nói ra, đành để cho vợ mình gánh chịu…
Hôm đó, nằm kế bên anh, tôi nhẹ nhàng rủ rỉ, để xem ý anh sao, anh có thật lòng yêu vợ anh ko. Tôi nói thế này 'anh ơi, nếu em đi khám, mà đúng là em chẳng thể sinh nở, thì liệu anh sẽ làm như thế nào? chúng ta sẽ xin con nuôi nếu ko còn cách nào khác chứ? Và anh vẫn yêu em như ngày nào phải không anh, chúng mình vẫn là vợ chồng, vĩnh viễn?'.
Nghe tôi nói, giọng anh trùng xuống, nhẹ nhõm 'tất nhiên rồi'.
Tôi lại hỏi 'thế còn cha mẹ anh thì sao, họ sẽ như thế nào nếu biết tất cả chúng ta xin con nuôi?'. Anh bảo 'anh sẽ thuyết phục bố mẹ dần dần, vì anh yêu em, yêu gđ mình. Con nuôi cũng được nếu như tất cả chúng ta không may mắn có được con ruột của mình'. Câu nói đó đã khiến tôi hiểu, anh đã có ý định xin con nuôi và anh không muốn chuyện g.đình tan vỡ. Anh cũng muốn khuyên răn bố mẹ, chỉ là, người chịu trận sẽ là tôi.
Sau câu chuyện đó, tôi nói với anh 'em bị vô cơ rồi anh ạ, em chẳng thể sinh được con, em biết, em không mang tới cho anh một gđ hạnh phúc nên em mong anh tha thứ cho em. Anh có thể bỏ em, có thể ruồng bỏ em mà đi với người khác, để sinh nở cho các cụ. Em cũng ko oán trách gì anh đâu. Em cầu xin anh, hãy làm điều đó vì em không thể ích kỉ sống bên người con giai em yêu mà chưa thể cho anh ấy một đứa con'.
Tôi nghĩ bản thân mình hoàn toàn đủ điều kiện để có con. Chỉ có chồng tôi mới là nguyên nhân mặc dù vậy bảo anh đi khám thì anh không đi. (Ảnh minh họa)
Anh nhìn tôi, nước mắt lưng tròng. Anh khóc như một đứa trẻ, cứ ôm mặt như vậy mà rằng 'anh mới là người có lỗi, anh đâu xứng đáng được nhận nhiều lời đó từ em. Anh cũng bị vô sinh, thế nhưng anh lại giấu em. Vậy là, hai chúng mình cùng vô sinh chứ không phải là tại em hay ở anh, cả hai đều xấu số. Và giờ thì có duyên cớ gì để chúng mình không được sống với nhau, và xin con nuôi? Anh nên thú nhận với em chuyện này sớm hơn, tuy nhiên anh không đủ dũng cảm. vậy mà em lại sẵn sàng nói với anh các điều đáy lòng em. Anh thật là ích kỉ, vì cứ đổ tội cho em mãi để phụ huynh hất hủi em…'.
Sau câu chuyện anh nói, tôi hiểu rằng, chuẩn xác là anh vô cơ và anh không đủ anh dũng đối diện với sự thật. Còn tôi, tôi chỉ là một người thế thân cho anh. Tôi bịa ra câu chuyện mình bị vô cơ để anh ghi nhận hầu hết và để anh biết rằng, tôi yêu anh, tôi chấp thuận dâng hiến vì anh, nhận con nuôi vì anh. Chỉ cần g/đình êm ấm và anh thật lòng yêu quý tôi, vậy là mãn nguyện lắm rồi. Để phụ huynh anh biết rằng, chúng tôi đích thật yêu nhau và ông bà đừng bao giờ nặng lòng vì chuyện nối dõi.
Hôm sau, anh đứng ngay trước bố mẹ, thưa chuyện và nói rằng, cả hai vợ chồng đều vô cơ, nên lúc này, chỉ mong cha mẹ cho chúng tôi được sống vui vẻ bên nhau, được xin con, xin cháu để ông bà vui cửa vui nhà. đó là điều độc nhất về chúng tôi có thể làm được cho ông bà vui vẻ tuổi già.
Bố mẹ nhìn anh, nhìn tôi, rơi nước mắt. Họ nghĩ đó là số phận, là định mệnh của chúng tôi….
0 nhận xét:
Speak up your mind
Tell us what you're thinking... !