Hãy biết sử dụng tối đa thời gian vốn có để áp dụng đôi chân của mình gây dựng đầm ấm cho riêng mình.
Tôi đã từng có thời kỳ rơi vào trạng thái trầm cảm tồi tệ, thậm chí cả một tuần tôi ko bước chân ra khỏi nhà, ko nhấc bất kỳ cuộc điện thoại thông minh nào, không gặp gỡ ai, ngay cả việc ăn uống tôi cũng chẳng màng, một ngày một gói mỳ tôm, duy trì sự sống vậy nên đó.
Những năm tháng ảm đạm ấy chừng như giết chết tôi chỉ bởi sự nhu nhược, mềm yếu ko dám đối diện với sự thật, dễ dàng quy phục với số phận. đấy là quãng thời gian gđ làm ăn mất mùa, cha vướng vào vòng lao lý, mẹ trốn nợ bỏ nhà ra đi. Chỉ còn lại tôi, đứa con gái mềm yếu ngồi nhà phản kháng với biết bao chủ nợ, người đập phá cửa, người đứng ngoài chửi bớ, người đến siết nợ… Còn tôi chỉ biết khóa trái cửa ngồi co ro trong phòng tối nghĩ đến cái chết, nghĩ đến kế hoạch bỏ trốn giống như mẹ.
Chỉ biết, cho tới giờ khắc này tôi vui vẻ, tôi yên ấm, tôi tự do tự ở mà ko cần gđ hỗ trợ. (Ảnh minh họa)
Thế rồi cũng chính vì sự yếu mềm, nhu nhược của bản thân mà ngay đến cái chết tôi cũng không dám làm. nhưng mà có ai đó đã từng nói "thời gian là liều thuốc tốt nhất để chữa lành vết thương", và con người có đôi chân vững chắc, có thể vấp ngã các cũng có thể tự đứng dậy bước tiếp. đời sống này đâu phải chỉ sống cho người nhà, cho bạn hữu xung quanh, mà tốt nhất vẫn là nên sống cho chính mình.
Tôi vẫn luôn dặn mình dù cho chuỗi ngày khổ đau ấy đã qua đi, đời vốn vậy, vẫn tệ bạc, và đầy bất công. Trong mỗi người chúng ta ai sinh ra cũng đều mang một số phận, phải có người khổ, có người sướng mới hình thành xã hội, ai cũng mong mình sướng thì đời làm sao có mặt chữ 'khổ'. phụ huynh chỉ cho chúng mình hình hài, nuôi tất cả chúng ta đến lúc họ thấy đó là đủ, còn lại mỗi người phải biết tự mình đứng lên, đừng than trách, đổ lỗi cho số phận, cho xã hội. Chỉ chúng ta mới là người gây ra lỗi và hứng chịu hậu quả, còn số phận chẳng hề có lỗi, và xã hội chỉ là cái giá đỡ ôm, đựng mọi lầm lỗi con người gây nên. |
Thời gian trôi đi, sau chuỗi ngày tự than trách bản thân, than trách đời bội nghĩa, mỗi lần nhìn bạn hữu vui vẻ bên gia đình, nhìn bằng hữu có công việc ổn định, được bao chàng trai đeo đuổi còn mình thì bị 'xã hội' ghẻ lạnh chỉ vì 'nhà mày có ông bố đi tù, có bà mẹ trốn nợ' là tôi lại thấy cuộc đời bất công, thấy ôi sao đời bạc bẽo quá… dù vậy rồi vì thời gian là liều thuốc tuyệt vời nhất chữa lành vết thương ấy mà tôi không được nhớ nổi mình đã thoát ra khỏi lối suy nghĩ ảm đạm, ngõ cụt ấy từ bao giờ. Chỉ biết, cho đến giờ khắc này tôi vui vẻ, tôi yên ấm, tôi tự do tự tại mà không cần g/đình tương hỗ.
Thay vì việc cứ ngồi trong bóng tối khóc lóc, than trách số mệnh, tôi đã bước ra khỏi nơi u ám ấy rồi bằng chính đôi chân của mình đi tìm một công việc mới sau lúc bị đơn vị tổ chức mất việc chỉ vì g.đình sa cơ lỡ vận. thay thế làm trong một đơn vị lớn như cái hồi còn ông bố làm quan lớn thì tôi chấp nhận làm nhân viên cho một đơn vị tổ chức nhỏ, dù vậy ở đó tôi tự làm tôi tự hưởng, tôi được mọi người nể trọng, được người khác thừa nhận. Chỉ như vậy là đủ.
Cuộc đời ko đang có nhiều cơ hội cho cá nhân sửa lỗi, cũng không đang có nhiều khoảng thời gian cho mỗi người lấy đó làm liều thuốc. (Ảnh minh họa)
Ấy vậy mà nơi đâu đó vẫn có người hoài phí tuổi trẻ, phí đi một nửa cuộc đời để chìm đắm trong ký ức, tự giam cầm mình trong chiếc lồng bế tắc. Rồi có người vì bất mãn với sinh hoạt, không tự thỏa mãn bản thân, ko tự ưng ý với các gì mình có, không chịu tiến lên, đứng dậy bằng chính đôi chân của mình để rồi cả đời ôm hận.
Cuộc đời không có nhiều cơ hội cho mỗi người sửa lỗi, cũng ko có rất nhiều khoảng thời gian cho cá nhân lấy đó làm liều thuốc. Hãy biết tận dụng tối đa thời gian vốn có để dùng đôi chân của mình gây dựng ấm êm cho riêng mình.
0 nhận xét:
Speak up your mind
Tell us what you're thinking... !