Bố tôi mất cách đây 3 năm. Mẹ tôi sống cùng con giai, con dâu và 2 đứa cháu nội trong căn hộ chung cưchcc mặt tiền đường bố mẹ tôi mua từ ngày ông bà còn trẻ. Em trai và em dâu tôi áp dụng tầng 1 của căn hộ để mở cửa hàng. việc làm mua bán rất thuận tiện - tiện lợi.
"1 mẹ già bằng 3 người ở", lúc còn khỏe, mẹ tôi hết lòng tương hỗ con. Bà chăm cháu, đi chợ, nấu cơm, làm hết việc nhà để đàn ông và con dâu lo kinh doanh KD. Tôi lấy chồng cách nhà đẻ sắp 30km nên chỉ thỉnh thoảng ghé qua thăm mẹ. Thương mẹ vất vả, những lần tôi khuyên bà tĩnh dưỡng cơ nhưng mà bà gạt đi, coi việc trợ giúp - hỗ trợ con cái là niềm vui to nhất lúc tuổi già.
Vậy mà khi mẹ tôi bị tai biến, em trai và em dâu tôi rất hờ hững, khước từ trách nhiệm và không tận tâm chăm mẹ. Suốt quãng thời gian mẹ tôi nằm viện, tôi là người thường trực bên bà, vợ chồng em trai tôi kiếm cớ bận công việc, chỉ ghé qua thăm mẹ vài lần.
Đến khi mẹ tôi ra viện, sau khi trao đổi, thống nhất với em trai và em dâu, tôi thuê mướn một người giúp việc để chăm bà, trả lương cho họ 5 triệu đồng/ tháng. song song với đó, tôi góp vào 2 triệu đồng/tháng, coi như một phần nhiệm vụ của người con.
Từ lúc mẹ tôi phải nằm liệt, vợ chồng em trai tôi phó mặc bà cho người giúp việc, có lúc cả ngày không hỏi mẹ 1 câu. (Ảnh minh họa)
Mẹ tôi bị liệt nửa người bên trái cơ nhưng mà đầu óc vẫn tỉnh táo, sáng suốt. Phải nằm một chỗ, bà rất lo ngại, đau khổ. Lần nào tôi sang thăm, mẹ tôi cũng khóc. Bà vừa buồn vì bệnh tật, vừa buồn vì cách ứng xử của con trai và con dâu.
Từ khi mẹ tôi phải nằm liệt, vợ chồng em trai tôi phó mặc bà cho người giúp việc, có lúc cả ngày ko hỏi mẹ 1 câu. Vì bà phải lau chùi trên giường nên em dâu tôi sợ bẩn, ko cho cháu nội sắp bà. lúc bà đi lau chùi, ăn uống vương vãi thì em dâu tôi cáu kỉnh, nói nhiều lời nặng nhẹ khó nghe. Em trai tôi bênh vợ chăm chăm, lúc tôi phê phán em dâu, nó gạt đi và nói: "Bà như thế ai mà chịu được, chị sống cùng xem có sợ ko?".
Những ngày người giúp việc nghỉ làm, tôi phải sang chăm mẹ vì em trai, em dâu tôi kiếm cớ bận việc, ko chịu thay tã giấy và vệ sinh cho bà. Thậm chí có khi 1 giờ chiều, em dâu tôi vẫn chưa cho mẹ ăn trưa. lúc tôi hỏi, em dâu tôi tỉnh bơ đáp: "Em quên mất. Chị đi mua cháo mà đút cho bà". Tôi giận quá, mắng cho em dâu một trận thì em trai tôi lớn tiếng: "Vợ chồng tôi chỉ có thế thôi. Chị giỏi thì sang chăm bà. Mà chị đưa được bà đi thì càng tốt. Vợ chồng tôi chán lắm rồi". Càng ngày, thái độ vợ chồng em trai tôi càng hống hách khiến tôi ức chế cực kì.
Thương mẹ, tôi quyết chí thu xếp công việc g.đình, thường xuyên qua lại để bà mụ tủi. Cũng may chồng tôi là người thông thạo nên rất thông cảm cho vợ, có thời gian anh còn sang chăm mẹ cùng tôi.
Mới đây, mẹ tôi nghe thấy em dâu tôi nói với chồng: "Không biết bao giờ bà mới chết? Bà chết thì vợ chồng mình mới hết khổ. Nghe nói bệnh này sống rất dai". Mẹ tôi khóc cực nhiều. mặc dù thế thay cho suy nghĩ tiêu cực, bà nói: "Đến nước này, mẹ phải trị chúng nó thôi".
Đã 2 tháng kể từ ngày mẹ tôi lập di thư, thái độ của vợ chồng em trai tôi đổi thay hẳn. Chúng quan tâm và trông coi mẹ tôi chu đáo hơn. (Ảnh minh họa)
Nói là làm, mẹ nhờ tôi mời người bào chữa đến nhà, trước mặt vợ chồng tôi và vợ chồng em trai, bà tuyên bố sẽ di thư hầu hết của cải, cùng với đó có khối nhà đang tại cho tôi. Bà cũng nói rõ nguyên nhân bà làm thế. Nghe xong, vợ chồng em trai tôi chết lặng, mặt mày tái ngắt, ko nói được câu nào.
Di chúc đang được thảo, vị người bào chữa ra về tôi mới nói: "Thực lòng, tôi ko tham tiền, tôi cũng ko muốn đuổi cậu mợ và nhiều cháu ra đường để chiếm căn hộ chung cưchcc. nhưng mà cách cậu mợ xử sự với mẹ tôi ko đồng ý được. Nếu cậu mợ suy nghĩ lại, xử sự với mẹ đàng hoàng, tôi sẽ chối từ quyền thừa hưởng và vẫn để cậu mợ nắm giữ ngôi nhà". Vậy là em trai và em dâu tôi hối hả xin lỗi mẹ, xin lỗi chị và hứa từ nay sẽ ko dám láo xược.
Đã 2 tháng kể từ lúc mẹ tôi lập chúc thư, thái độ của vợ chồng em trai tôi đổi thay hẳn. Chúng quan tâm và chăm nom mẹ tôi chu đáo hơn. Bệnh tình của mẹ tôi cũng có vẻ thuyên giảm. y sĩ nói nếu mẹ tôi bền chí tập luyện, có thể bà sẽ đi lại được thông thường.
Vẫn biết, sự quan tâm tới mẹ của vợ chồng em trai tôi khởi hành từ lòng tham vật chất. cơ mà tôi vẫn hy vọng rằng khi kế cận bên mẹ, nắm rõ sự đớn đau của bà, chúng sẽ tỉnh ngộ và thương mẹ lớn hơn.
0 nhận xét:
Speak up your mind
Tell us what you're thinking... !