Câu chuyện tôi sắp tâm tư ra đây có lẽ cũng đã có không ít người đồng cảnh ngộ với tôi. dù vậy "mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh" mỗi người rơi vào tình huống này đều có nhiều cách xử trí khác nhau. so với tôi, thứ gì đã không thuộc về mình thì có chèo kéo cũng không được, thôi thì tự mình buông tay còn dễ hơn là đồng ý việc bị người khác cướp đi. Chẳng thế nên mà ngay cả chồng, người chung chăn chung giường tôi cũng chuẩn bị "cho đi".
Vợ chồng tôi thành hôn được gần 2 năm, có với nhau một cô công chúa nhỏ, nhưng chỉ vì tin cậy bạn thân mà g/đình tôi tan nát. Tôi với cô ả cướp chồng ấy là bạn thân với nhau hơn 11 năm, hai đứa xưa nay như hình với bóng, bạn bè thường nói vui "Hai đứa mà sau này lấy chung chồng cũng được đó". Ấy thế mà câu nói đùa xưa nay thành thật, chỉ có điều tôi thà mất chồng chứ không chịu cảnh "chồng chung".
Vì là bằng hữu gần gũi thân mật nên tôi chưa bao giờ giấu giếm gì cô bạn ấy, có chuyện vui buồn tôi đều tâm sự, thế rồi chính sự chủ quan trải lòng của tôi mà cô ả mới rắp tâm cướp chồng bạn thân. Cũng có thể chỉ vì sự ghen tị đố kỵ mà cô ta phát triển thành người tàn tệ đến thế, tôi ko nghĩ việc tôi có chồng đẹp trai, sang giàu lại là cái tội lớn với bạn thân.
Những ngày tiếp đến tôi quyết định ly hôn chồng mà không một lần chèo kéo, mặc cho chồng, cho bạn thân giải thích, van nài tôi tha thứ… tuy nhiên hầu hết đã quá muộn màng (Ảnh minh họa)
Gia đình tôi luôn coi cô ả là người thân thích nên ngay cả chìa mở khóa vào nhà tôi, tôi cũng đánh thêm một chìa cho cô ta để cô ta có thể ra vào nhà tôi tự do như người thân. Hóa ra chính sự tín nhiệm của tôi đã tạo điều kiện cho cô ta cướp chồng tôi.
Đến tận lúc này tôi vẫn không biết chồng tôi và cô ta cặp kè từ bao giờ, thế nhưng chính trong cái ngày tôi đưa con về nhà ngoại chơi là ngày mà tôi trông thấy tận mắt toàn bộ sự dối trá của chồng và sự bỉ ổi của bạn thân.
Chiếc máy quay tôi lắp thêm trên nóc phòng ngủ vốn chỉ định để theo dõi con nhỏ mỗi khi tôi công tác nhà, nấu ăn… tránh trường hợp mẹ bất cẩn để con ngã, bỏng… ngờ đâu, chiếc ca mê ra ấy đã giúp tôi nhìn rõ khuân mặt thật của chồng và cô bạn thân hơn 10 năm.
Camera còn ghi rõ hình ảnh cô ả từ từ mở cửa không gian phòng ngủ của tôi, còn chồng tôi đã nằm sẵn trên đó. Hai người ân ái, quấn lấy nhau ko mảnh vải che thân. Thật đớn đau, nếu không phải tôi tận mắt trông thấy tận mắt thì đời nào tôi sẽ chỉ mãi là bù nhìn, là con ngốc trước chồng và bạn thân. tại vì sao cả hai người tôi thương yêu nhất lại cư xử với tôi vậy nên.
Hai người bọn họ đã tiến triển đến mức đó vậy sao vẫn có thể hành động như chơi hề có chuyện gì trước mắt tôi, vẫn cười đùa tự nhiên, vẫn quan tâm tôi. Thậm chí chồng tôi còn cư xử với tôi như "bà hoàng", như thể sẽ mang toàn bộ các gì tôi muốn đến, có thể lên trời hái sao xuống cho tôi nếu tôi thích… Càng nghĩ đến sự gian trá của chồng, của cô bạn "đểu" tim tôi càng đau.
Những ngày tiếp theo tôi quyết định ly hôn chồng mà không một lần níu giữ, mặc cho chồng, cho bạn thân giảng giải, lạy van tôi tha thứ… tuy nhưng toàn bộ đã quá muộn màng, tôi thà không có chồng chứ không thể sống nhìn mặt, yêu quý, ngày ngày phải đối diện với người chồng bội phản.
Và rồi, đớn đau hơn gấp trăm vạn lần khi tôi nhận ra được bộ mặt thật của chồng. rõ ràng là anh ta đã cầu xin sự tha thứ ở tôi, đã van xin tôi, giảng giải tất cả chỉ là chốc lát bồng bột… vậy mà chỉ hơn 1 tháng sau khi ly hôn chồng tôi cùng cô ả đó thành hôn. Đám cưới họ còn mời tôi đến dự. Liệu tôi có nên đến dự đám cưới, chúc phúc cho hai con người "khốn nạn" đó không? Tôi nên làm gì ngay lúc này?
0 nhận xét:
Speak up your mind
Tell us what you're thinking... !