4 năm trước, tôi và vợ là đồng nghiệp, khi đó vợ tôi đã tốn rất rất nhiều công sức để đeo đuổi tôi. Vợ tôi hơn tôi 3 tuổi, mà trước đó người vợ trong suy nghĩ của tôi phải nhỏ tuổi hơn tôi, hoặc tối thiểu là bằng tuổi. Tôi tự nhận thấy hình thức của mình khá điển trai, vì vậy khi đó tại doanh nghiệp có mấy nữ đồng nghiệp đều cực kỳ thích tôi, còn tôi có thích một đồng nghiệp tên là Diệp.
Diệp ít hơn tôi ba tuổi, cô thích thú thơ văn và là một cô gái đa cảm, sự đa cảm đó luôn làm tôi có cảm giác muốn được che chở cho cô, cho nên mỗi lúc rảnh rang tôi thường hay nói chuyện tâm tình với Diệp. Tuy lúc đó tôi và Diệp chưa chính cống yêu nhau, tuy nhiên mọi người đều biết tôi có ý đeo đuổi cô ấy, bởi thế các đồng nghiệp nữ khác có cảm tình với tôi dần auto thoái lui.
Khi đó vợ tôi và tôi ngồi làm việc chung một hội sở, vì cô ấy nhiều tuổi hơn tôi, nên tôi luôn coi cô như chị gái của mình. tuy nhiên cũng vì cô ấy mà giữa tôi và Diệp thường xảy ra mâu thuẫn. lúc đó vợ tôi rất quan tâm đến tôi, nếu tôi ko ăn cơm trưa, cô ấy liền xin phép ra ngoài rồi đi mua đồ ăn mang về cho tôi; lúc tôi bị ốm cô ấy liền mua thuốc cho tôi. Cô ấy thường cố tình làm các việc này cho tôi phía trước Diệp, Diệp rất cáu giận mà không cần biết tôi có cho phép sự quan tâm của vợ tôi hay không, thậm chí tiếp theo chỉ cần nhìn thấy chúng tôi nói chuyện với nhau, Diệp cũng giận tôi vài ngày.
Khi mới kết duyên, tôi và vợ tôi cũng có những tháng ngày ân ái yên ấm.(ảnh minh họa)
Tôi không hiểu vấn đề vì sao Diệp lại nhỏ mọn ích kỷ vậy, tôi tự thấy mối mối quan hệ giữa tôi và vợ tôi chỉ là mối quan hệmqh đồng nghiệp bình thường, nhưng tôi càng giảng giải, Diệp càng không muốn nghe, tôi thường phải tốn rất nhiều thời gian và tâm trí để dỗ ngon dỗ ngọt cô ấy từ nhiều việc vặt vãnh nhất. Lâu dần tôi cảm nhận thấy rất nhọc mệt và căng thẳng lúc bên cạnh Diệp. bên cạnh đó mỗi lần tôi và Diệp giận nhau, vợ tôi đều an ủi khuyến khích tôi, quan tâm đến tôi, dần dần tôi và vợ tôi càng ngày càng xích lại sắp nhau hơn, tôi và Diệp ngày một cách biệt. tiếp theo Diệp xin nghỉ việc và chuyển sang công ty khác.
Khi tôi cưới vợ tôi, cô ấy đã mang bầu 2 tháng, đấy là kết quả trong một lần tôi say rượu. cha mẹ tôi không đồng ý tôi yêu người lớn tuổi hơn, thành thử ngay ban đầu đã không đồng ý chấp nhận cô ấy, còn tôi cảm giác mình là một người con giai sống phải có bổn phận. bởi vậy về chúng tôi không tổ chức sự kiện đám cưới mà chỉ thầm lặng đi đăng ký lập gia đình. Sau lúc kết hôn về chúng tôi không sống chung với cha mẹ tôi mà chuyển đến nằm trong một căn hộ để trống của bố mẹ vợ.
Khi mới kết duyên, tôi và vợ tôi cũng có những ngày tháng ân ái ấm êm. Trong thời gian vợ tôi có bầu, cô ấy đã xin nghỉ việc tại nhà dưỡng thai, mọi tiêu xài thường ngày đều trông vào tiền lương của một mình tôi, cho nên về kinh tế ko dư dật cho lắm. mặc dù thế vợ tôi thường nói với tôi, tiền các hay ít ko quan trọng, chỉ cần được chung sống với người mình yêu thì có tại nhà tranh vách đất cô ấy cũng cảm nhận thấy êm ấm.
Sau lúc con gái đầy một tháng tuổi, vợ tôi gửi con cho ông bà ngoại coi ngó và bắt đầu tìm công việc, đúng lúc đó có người quen của cô ấy mở đơn vị thương nghiệp bảo cô ấy đến dẫn đến họ, và cô ấy đã đến đơn vị tổ chức đó làm. một trong những năm sau, doanh số của đơn vị tổ chức tôi càng ngày càng sụt giảm, dù tôi đã là trưởng phòng nhưng lương lậu vẫn thấp như trước, bên cạnh đó công ty của vợ tôi kinh doanh ngày một phát triển, lương của cô ấy được tăng lên gấp mấy lần. lúc đầu vợ tôi còn kìm chế niềm vui được tăng lương, dù vậy dần dần khi cô ấy cảm thấy mình mới là cột trụ về kinh tế của gia đình, cô ấy ngày một không coi tôi ra gì.
Mấy ngày này, vợ tôi ko đến tìm tôi, tôi cũng ko gọi số cho cô ấy. (Ảnh minh họa)
Lần đầu tiên vợ tôi và tôi cãi nhau là vì cô ấy muốn tôi thôi việc để tự buôn bán k/doanh, tuy vậy tôi không đồng ý. Tôi cảm giác bản thân mình không thích hợp tới việc mua bán. Vợ tôi cho rằng công tác ở cái đơn vị gần đóng cửa đó ko có sự nghiệp gì, lương lại thấp. Vậy là, tôi - một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất trong mắt mọi người, dần dần phát triển thành kẻ vô dụng bất tài trong mắt cô ấy.
Vì tôi nhất thiết không chịu xin thôi việc, nên cô ấy đã từng đến doanh nghiệp tôi làm ầm lên, khiến tôi mất hết sĩ diện trước nhiều đồng nghiệp. tiếp đến, "kẻ vô tài vô dụng" đã trở thành biệt danh vợ tôi gọi tôi, cô ấy thường gọi tôi vậy nên ngay trước người lạ mà không phân biệt tình huống, vị trí.
Mấy ngày trước khi đang ăn cơm, tôi tuyệt giao làm rơi thức ăn xuống đất, đây vốn là chuyện rất nhỏ, nhưng mà vợ tôi đột nhiên lại bắt đầu nổi cáu với tôi, cô ấy nói tôi chả làm được việc gì, mỗi việc ăn cơm mà cũng rơi vãi như con trẻ vậy. Cô ấy nói giờ cô ấy vẫn còn chung sống với tôi, chứ nếu trước kia tôi mà lấy Diệp thì Diệp đã bỏ tôi từ xa xưa rồi. Tôi đích thật không được nhịn nhục thêm được nữa, hôm đó, cuối cùng tôi đã hất tung mâm cơm xuống đất, sau đó lấy vài bộ áo quần và bỏ về nhà bố mẹ tôi.
Mấy ngày này, vợ tôi ko đến tìm tôi, tôi cũng không gọi điện cho cô ấy. Tôi cảm nhận thấy cô ấy không còn chút quý trọng nào đối với tôi, tôi đang nghĩ suy ko biết có nên vẫn sẽ trong vòng đời sống như thế này nữa ko. Tôi không được hiểu rõ được, vợ chồng sống ấm êm bên nhau không phải là điều đáng trân trọng nhất sao? vì sao vợ tôi vẫn không cảm giác thấy thỏa mãn?
0 nhận xét:
Speak up your mind
Tell us what you're thinking... !